Tản văn: Tháng Năm thương nhớ!
Tháng 5, nắng trải vàng trên khắp con đường. Dòng sông cũng lung linh trong cái nắng tháng 5. Tháng 5 về thắp lửa trên những cây phượng với những chùm hoa đỏ thắm đang vươn lên giữa bầu trời trong xanh như ngọc. Cái màu đỏ thắm của hoa phượng vĩ và màu tím biếc của hoa bằng lăng đã đủ nhen lên nỗi niềm thương nhớ, bâng khuâng. Giữa trưa hè, tiếng ve râm ran trong những vòm lá khuấy động cả tâm hồn con người, nhất là các cô cậu học trò đang miệt mài đèn sách chuẩn bị cho mùa thi.
Nếu ai đã từng đi qua tuổi học trò, lòng sẽ rưng rưng trước màu hoa phượng vĩ và xốn xang khi nghe âm thanh huyền diệu của bản nhạc ve. Tiếng ve đã ngân lên nỗi niềm thương nhớ về một thời áo trắng:
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu…
Có lẽ càng xa tuổi học trò bao nhiêu người ta sẽ càng nhớ về những năm tháng trong trẻo, hồn nhiên, ngây thơ bấy nhiêu. Ta quên sao được những ngày học cấp 2, nỗi lo kì thi chuyển cấp cũng chả làm ta vơi bớt đi sự hồn nhiên, ngây thơ. Ta quên sao được tiếng cười giòn tan của bè bạn mỗi buổi cắp sách đến trường. Nhớ lắm những lúc trêu đùa, chọc ghẹo nhau với những trò nghịch ranh tinh quái có lẽ còn hơn cả quỷ ma… Nhớ những giờ kiểm tra ánh mắt lấm la lấm lét nhìn thầy cô để liếc bài của bạn; nhớ hình ảnh thân thương của mấy chàng hotboy trong lớp trèo cây trộm xoài bị bác bảo vệ bắt được xin tha rối rít; nhớ những lần trốn học, bắt tiết đi chơi game bị thầy cô bắt gặp nước mắt rưng rưng…Nhớ ghế đá, sân trường, hàng cây và biết bao những kỉ niệm buồn vui của tuổi học trò. Nỗi nhớ ấy mơ hồ ngỡ rằng ta sẽ quên theo tháng năm nhưng không phải, chỉ cần một sắc đỏ của hoa phượng vĩ, một âm thanh của tiếng ve là đủ rung lên trong tim ta những xốn xang trong tâm hồn.
Tháng 5 về trong nỗi nhớ xôn xao
Mang bao yêu thương những điều chưa kịp trả
Để năm tháng giờ đây vội vàng hối hả
Thúc em về miền ấy chẳng còn trăng.
Tháng 5, mùa về lòng ta lại rưng rưng bao nỗi niềm. Có nỗi niềm của người học trò nhớ về những năm tháng tuổi thơ…Có nỗi niềm của thầy cô lo lắng cho học trò trước mùa thi. Có nỗi niềm trông mong, tin tưởng, hi vọng trò mình sẽ thành công, vững bước trên đường đời…Và có cả nỗi niềm bâng khuâng, tiếc nuối, nhớ nhung về mối tình đầu ngây thơ, trong sáng…Có nỗi niềm thoáng buồn trên ánh mắt thơ ngây của học trò khi phải nói lời chia xa:
Có những mùa hạ không trở lại
Chỉ tiếng ve trĩu cánh phượng hồng
Trang sách cũ xa rồi mãi mãi
Khúc nhạc lòng ngân mãi nỗi bâng khuâng.
Ôi, ta yêu lắm, tháng 5- mùa thương nhớ!